Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Dấu hỏi thư du học trò Nhật và cái 'chết yểu đớn đau' như Flappy Bird

Trong những ngày vừa qua, dư luận xôn xang về bức "tâm thư" của du học trò Nhật Bản nói về người Việt. Nhiều quan điểm tranh cãi xung quanh bức thư này. Nhưng có nhẽ, chúng ta nên cám ơn tác giả của bức thư. Bởi có nó, ít nhiều chúng ta mới nhìn thẳng thắn hơn về những hạn chế mà người Việt cần khắc phục. Tâm thư của du học sinh Nhật và những dấu hỏi... Thực ra, tính chân thực của nội dung bức thư có lẽ không cần phải tranh luận nhiều. Đó hoàn toàn là những vấn đề không mới. Thậm những vấn đề mà bức thư nêu ra đã được nói đến nhiều ở nước ta. Nói như vậy có nghĩa, bức thư này không có nhiều ý nghĩa hay chỉ ra những điểm yếu gì mới mẻ về những "tật xấu" của người dân Việt. Đó chỉ là sự góp nhặt các sự kiện, các sự việc đã được báo chí đề đạt trong thời kì qua. Tâm thư nói về tinh thần bảo vệ môi trường của người dân, về "động cơ" của cha mẹ xúc tiến con học tập, về truyền thống văn hóa...Đó là những vấn đề thời sự đã và đang được đề đạt hàng ngày, hàng giờ trên mạng từng lớp, qua các công cụ truyền thông... Song song, đó cũng là vấn đề chung của các nước đang phát triển như Việt Nam. Bức tâm thư được cho là của một du học trò Nhật Bản gửi người Việt Nhắc lại điều này, để chúng ta có thể trông coi bức thư như một sự "tổng kết" hơn là một sự lời góp ý thật tình. Thêm vào đó, danh tính và địa chỉ của người gửi cũng không thực sự rõ ràng. Nên, nhiều người nghi ngờ bức thư là do một người Việt nào đó mạo xưng theo kiểu "chơi trội". Có thể, đó chỉ là phỏng đoán nhưng việc người viết không ghi một cách cụ thể danh tiếng của mình trong bức thư thì việc độc giả nghi về nguồn gốc của nó là điều khôn cùng dễ hiểu. Với một bức thư đầy thiện ý xây dựng như vậy, tại sao tác giả không dám nói rõ tăm tiếng của mình trong thư? Hơn thế, tác giả tỏ ra trằn trọc về những "đứa con chưa ngoan" của người Việt nhưng người ta chỉ thấy liệt kê những điều đã cũ mà không thấy tác giả nêu ra các giải pháp để biến "những đứa con chưa ngoan" thành những đứa con ngoan. Tác giả bức thư cho rằng, anh (chị) muốn người Việt "thoát khỏi cơn ngủ gục - ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một." Tuy nhiên, "người ta" ngủ gục trên giá trị ảo nào, bỏ qua những giá trị thật nào thì người viết chưa chỉ ra một cách cụ thể ngoài những điều đã cũ. Nhắc lại điều này để chúng ta bình tĩnh và tỉnh ngủ hơn trong việc xem xét, đánh giá nội dung cũng như những "đóng góp" của bức thư để người Việt "tự răn mình". Theo thiển ý của người viết, chúng ta không nên ủng hộ tuyệt đối nội dung trong thư mà cảm thấy bi quan hoặc mặc cảm. Tuy nhiên, chúng ta cũng chẳng thể bỏ qua giá trị cảnh báo mà người viết bức thư đã chỉ ra. Những điều đáng suy nghĩ từ bức "tâm thư" Bất kể người viết tâm thư là du học trò Nhật hay một người Việt thì chúng ta đều cần cám ơn tác giả. Bởi thực sự người viết rất quan hoài đến những vấn đề còn tồn tại trong từng lớp Việt Nam. Những nội dung trong bức tâm thư đã chỉ ra được một phần mặt trái, những vấn đề còn tồn tại trong xã hội đang trên đà phát triển của chúng ta. Từ chuyện ô nhiễm môi trường, việc định hướng nghề đến sự "hoang mang" của đời trẻ...Có điểm khởi hành chung từ chính nền giáo dục đang gặp không ít vấn đề của nước ta. Đó là một thực tiễn đáng báo động. Nó đòi hỏi sự vào cuộc của tất thảy chúng ta. Tác giả tâm thư đã đúng khi khẳng định "Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học trò tiểu học". Chẳng hạn, việc dừng đèn đỏ trở nên một hành động ngu ngốc của một số người. Tuy nhiên đó không phải là sờ soạng. Bởi nếu ai cũng không có ý thức dừng đèn đỏ thì có nhẽ giao thông của chúng ta sẽ vô cùng hỗn loạn rồi! Flappy Bird không "chết" bởi vì người Việt không biết tự hào vì người Việt Tuy nhiên, không phải vấn đề nào bức tâm thư này cũng phản ánh được một cách chuẩn xác. Chả hạn như chuyện "chết yểu đớn đau" của Flappy Bird. Thực ra, tác giả của trò chơi này đã được Phó Thủ tướng chính phủ trực tiếp gặp và chuyện trò, cộng đồng mạng ủng hộ và rất kiêu hãnh về tác giả của trò chơi này. Tuy nhiên, bản thân tác giả tự cho rằng game của mình có thể gây hại cho người chơi nên đã gỡ bỏ nó. Điều đó cho thấy rằng không phải vì "Người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đớn đau" như lời tác giả bức thư khẳng định. Tác giả bài viết có cái kết khiến người đọc phải nghĩ suy: "Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?" Tuy nhiên, chính tác giả bức thư đã tự giải đáp cho câu hỏi của mình. Bởi nếu thực thụ tác giả là một du học sinh Nhật thì chỉ cần 4 năm sống ở Việt Nam, bạn đã trở thành 1 người Việt thực sự với đặc điểm trội: Nói được nhiều nhưng làm thì...Ít. Bởi cả bức thư chỉ nêu ra những vấn đề đã cũ rồi để đấy mà không có giải pháp gì để giải quyết thực trạng được cho là đáng buồn ấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.