Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Kỳ quặc người bỏ văn minh vào rừng nuôi chuột | Dich vu tham tu Thanh Dat - Uy tín, Chuyên nghiệp, Bảo mật, www.thamtuthanhdat.vn

 Năm nay lão Bình mới ngoài tứ tuần nhưng phần lớn thời gian lão gắn bó với rừng. Lão chỉ có thể sống cô độc ở trong rừng mà không thể ở được với làng xóm. Người thân của lão thương tình, đã nhiều lần dẫn lão về bản trú ngụ nhưng lão ở nhà người quen chưa được ấm chỗ lại trốn lên rừng. 

Nhiều người tin rằng lão bị trời phạt nhưng với lão được sống ở trong rừng, được làm bạn bè với cỏ cây, hoa lá và chim muông là sở thích lớn nhất đời.


 Kỳ 1: “Cơ ngơi” giữa đại ngàn của người sợ … cuộc sống hiện hại 


Nơi ở của lão chỉ là một túp lều nhỏ, bốn bề thông thốc gió lùa. Thức ăn chính của lão là măng, sắn và đu đủ xanh. Mỗi ngày lão cũng nổi lửa hai lần. Lão sống cô độc, ngày thì làm bạn với cây cỏ, hoa lá, đêm xuống mình lão “trò chuyện” với trăng sao. Dân bản Cha xã Toàn Sơn (Đà Bắc, Hòa Bình) thì bảo lão sống khổ nhưng với lão được sống trong rừng là ân huệ lớn nhất của cuộc đời.



Túp lều của ông Bình nằm lọt thỏm giữa rừng.


Giữa mùa đông rét mướt, trời xứ Mường chìm trong làn sương mờ mịt khiến cảnh sắc u sầu. Thoảng trong thinh không là tiếng mõ trâu kêu lốc cốc đều đều càng khiến buổi chiều miền sơn cước thêm tàn tạ. Khi đi qua những rừng vắng thuộc xóm Cha, tôi bỗng giật mình khi nhìn thấy ánh lửa bập bùng đang hắt ra từ một túp lều canh nương. Đang loanh quanh tìm đường vượt suối sang xem túp lều đó có sự gì lạ, bỗng một người phụ nữ gùi sắn từ dưới chân đồi đi lên. Chị này tên là Bùi Thị Hợi, người xóm Cha. Chưa kịp hỏi đường sang túp lều bí ẩn kia, chị Hợi đã mởi lời: “Ôi dào, các anh định sang thăm lão Bình 'Người rừng' kia chứ gì. Lão ấy bị trời hành đấy. Giờ này anh sang là lão đang ở nhà đấy. Tôi vừa gặp lão vào rừng cho chuột và lũ rắn ăn. Chúng là bạn thân nhất của lão Bình”.


 Ăn hoa quả, măng rừng và sống trong túp kều dựng bằng cây cỏ 


Men theo lối mòn ngoằn nghèo chạy qua mấy quả đồi, chúng tôi mới tìm được đường xuống suối. Đi dọc theo bờ suối một đoạn dài nữa mới tìm được con đường nhỏ dẫn lên núi. Lối mòn dựng đứng nên rất khó đi. Gót chân người đi trước nhấc không khéo chạm phải đầu người đi sau. Càng lên núi cao con đường ngày càng dốc, càng khó đi hơn. Mất cả tiếng đồng hồ, chúng tôi mới tìm thấy được lùm cây mà mình đã đánh dấu từ xa để định hướng vào túp lều của lão Bình. Khi đi gần đến nơi, tôi bỗng mất dấu vết của đường. Xung quanh toàn lau lách bịt kín lối.


Theo hướng đã định sẵn, chúng tôi dùng dao phát cây bụi để mở lối. Vượt qua mất bụi rậm thì túp lều của lão bình đã hiện ra trước mặt. Túp lều nằm cheo leo bên sườn núi. Cạnh lều, một người đàn ông đang ngồi nhóm lửa. Vừa nhìn thấy chúng tôi, người đàn ông ấy bỗng giật bắn mình. Như phản xạ tự nhiên, lão cầm đoạn gỗ chỉ về phía chúng tôi với thái độ đề phòng.


Người đàn ông ấy hẳn là lão Bình, người mà chúng tôi muốn gặp, người mà cánh xe ôm ở thị trấn huyện cho là bị trời hành và có khả năn leo trèo như sóc, như khỉ. Dáng người lão cao to, chân ta nổi cuồn cuộn cơ bắp. Khuôn mặt rắn rỏi, đen sạm dạn dày sương gió. Lão để tóc dài và búi cao. Lão đi chân đất và khoác trên mình bộ quần áo cáu bẩn.



Chân dung người sợ hãi cuộc sống hiện đại.


Biết chúng tôi không xâm hại đến lãnh địa nên lão mới từ từ hạ cành củi xuống. Câu đầu tên lão "đãi" chúng tôi là: “Mời các anh ngồi”. Chúng tôi đảo mắt tìm chỗ ngồi những chẳng biết ngồi đâu. Riêng chỗ lão ngồi nhóm bếp chỉ có một khoảnh đất, rộng bằng cái thúng. Tổ ấm của lão được ghép bởi nhiều loại cây khác nhau, rộng chừng 3 m2. Mái lều được lợp cành cây và phủ một lớp bạt mỏng. Phía trên bếp có cái giường ngủ cũng được ghép lại bởi những cây tre, cây nứa. Giường bị khói bếp nhuộm vàng óng.


Quan sát, thấy tài sản quý nhất của lão là hai chiếc chăn bông đã ngả màu cháo lòng. Vài chiếc áo treo cạnh giường cũng đã bạc màu, nhàu nát. Cạnh cột lều có ba chiếc bát vứt chỏng chơ bên cạnh chiếc chảo đang dùng để ninh đu đủ xanh.


Không tìm được chỗ ngồi, chúng tôi đành đứng nói chuyện với lão. Gương mặt lão bình thản, lão cứ thủng thẳng nói chuyện với người lạ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lão bảo, lão đang nấu bữa tối. Nói là cơm tối cho giống người thường chứ bữa tối của lão chỉ có duy nhất một món là đu đủ xanh đun với nước lã. Tôi hỏi: “Sao nấu cơm mà chỉ thấy mỗi đu đủ xanh? Ông không ăn cơm à?”. Những tưởng câu hỏi của tôi khiến lão chạnh lòng, nào ngờ lão lại tỏ ra khoái chí. Lão xoa xoa bàn tay chai sần vào ống quần rồi bốc một nắm đu đủ nóng hôi hổi mời chúng tôi: “Ăn đi, đu đủ nóng ngon lắm đấy”.


Thấy chúng tôi e dè, lão bỏ cả nắm đu đủ vào miệng nhai một cách đầu khoan khoái. Ăn hết nắm đu đủ đó, lão lại bốc thêm một nắm nữa. Nhìn lão ăn ngon lành khiến tôi cũng ứa nước miếng thèm thuồng. Tôi với một miếng ăn thử. Đu đủ đắng ngắt, không thể nào nuốt nổi. Anh bạn đi cùng cũng nếm thử đã phải chạy ra phía sau đồi nhổ phì phì. Ấy thế mà lão bảo: “Đây là bữa tối của tôi đấy. Thức ăn chủ yếu của tôi là đu đủ xanh, ngô sắn, và măng rừng. Ngày ăn hai bữa và cũng chỉ náu mọi thứ lên trên cái chảo sắt này”.


Vừa ăn lão vừa cho thêm củi vào bếp. Tiếng than nổ tí tách bắn lên tàn tro đỏ rực. Bếp lão làm quá thấp, chảo lại không có vung đậy nên tro bụi rơi đầy. Thấy chúng tôi không ăn được, lão cười bảo: “Tôi phải chèo đèo, lội suối cả ngày mới kiếm được quả đu đủ này đấy. Thế mà các anh không dùng, có phí của giời không”.


Đang mải miết nói chuyện, lão bỗng nhiên đứng phắt dậy ra phía cửa lều ngồi. Tôi tưởng mình làm gì khiến lão phật ý bỏ đi, nào ngờ phía dưới chân cột có mấy miếng đu đủ sống bị bắn ra khi nãy. Lão nhặt lên, đưa miếng đu đủ đi cọ lại vài lần vào ống quần cho bụi bẩn rơi hết rồi bỏ tót vào miệng nhai ngấu nghiến. Ăn xong lão lại chui vào góc lều ăn tiếp. Lão ăn cứ như ngày mai không được ăn nữa vậy.


 Gặp họa khi về bản 


Sau khi đánh chén no nê, lão mới hất hàm hỏi hai người khách lạ: “Các chú đến tìm tôi có việc gì à? Nếu đến để vận động tôi về nhà thì quên ngay đi nhé. Đừng hòng tôi về. Trước đây có nhiều đoàn cán bộ đến vận động tôi hạ sơn về bản, tôi không nghe đâu. Họ còn ép tôi xuống, tôi cũng cương quyết phản đối”. Cũng vẫn cái chất giọng lơ lớ vì lâu ngày không tiếp xúc với người lạ, lão kể tiếp: “Họ đến bảo là ở bản khi đau ốm có người chăm sóc. Khi đói còn có người nấu cơm cho ăn rồi được xem ti vi, nghe đài, uống Coca cola và lấy vợ nhưng tôi chẳng thích”.


Lần đầu nghe mọi người đến vận động, dỗ dành như thế, lão có vẻ cũng “ưng” cái bụng và lọt lỗ tai. Lão tạm bỏ cái lều nhỏ xuống núi ở nhà nhở người chị gái thuộc xóm Cha với mục đích xem thế giới văn minh có khác hơn không. Lâu ngày không tiếp xúc với xã hội bên ngoài, lão nhìn cái gì cũng thấy lạ. Đúng lúc lão về tới nhà chị gái thì người anh rể đi xe máy về.


Vì vội việc gì đó mà người anh rể quên không tắt máy, lão nhảy lên xe vặn ga. Chiếc xe máy bị rồ ga lao thẳng vào chuồng lợn, vỡ tan cả mặt nạ. Lão bị ngã bổ chổng ra giữa sân, sưng cả đầu, rách cả chân. Chị gái lão dẫn lão vào nhà, dùng thuốc định bôi vào vết thương cho lão. Chị lão vừa nhỏ thuốc vào vết thường lão bỗng nhảy cẫng lên như đỉa phải vôi vì xót. Lão liền chạy ra phía bờ mương, lấy nắm đất đắp vào vết thương.


Chị lão mắt tròn mắt dẹt nhìn lão bảo: “Cậu chữa thế này thì làm sao khỏi được”. Nghe chị nói vậy lão chỉ nhăn răng ra cười: “Ở rừng em vẫn chữa bệnh bằng kiểu đó. Chỉ vài ngày sau là vết thương sẽ khỏi thôi mà. Thần rừng bảo, đất rất tốt với người”. Mọi người trong nhà chị gái lão hôm đó, thấy lão phản ứng như vậy cứ bò ra cười.


Lại nhắc thêm về buổi đầu hạ sơn khiến lão cạch đến già không thèm quay lại nơi đó nữa. Bữa cơm tối được dọn ra, có thịt gà, có cá rán và cả rượu nữa. Ông anh rể những tưởng em vợ sống ở rừng khổ quá, rót đầy hai bát rượu mời lão uống. Lão uống một hơi hết sạch bát rượu. Cả nhà lại được phen ngớ người, tưởng tửu lượng của lão “vô địch thiên hạ”. Nào ngờ 5 phút sau, lão đổ kềnh ra nền nhà. Ai lay, ai gọi lão cũng không thể trả lời. Mọi người trong nhà nghĩ lão trúng gió, khênh lão lên giường. Một lúc sau lão tỉnh dậy nôn thốc, nôn tháo. Bữa đó lão nôn ra cả mật xanh, mật vàng. Hóa ra lão bị ray rượu, lão tưởng bát rượu là nước nên mới làm một hơi hết.


Lão nằm vật ra giường, chẳng may lão quờ quạng thế nào gí tay phải đoạn dây điện bị hở và bị điện giật tê người. Từ lúc xuống núi, chưa hết một ngày mà lão liên tục gặp họa. Lão chẳng thể phân biệt được những đồ vật hiện đại sẽ gây nguy hiểm thế nào nếu lão không biết sử dụng. Đêm hôm đó, đợi cả nhà ngủ say, lão lại khăn gói chuồn về túp lều rơi rừng sâu núi thẳm. Lão cho rằng, có lẽ đời lão chỉ có thể sống được ở nơi rừng xanh núi đỏ.

 Gia đình và Cuộc sống 


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Công ty thám tử tư chuyên cung cấp  các dịch vụ thám tử  Uy tín, Bảo mật, Chuyên nghiệp  – Bạn hãy cùng các Thám tử tư tài ba của Văn phòng thám tử tư Hà Nội  khám phá thực hư các thông tin HOT và hấp dẫn nhất trong ngày nhé.

=>>> Xem thêm thông tin HOT tại : 

Thám tử  - thamtuthanhdat.vn

Dich vu tham tu Thanh Dat

Tổ chức sự kiện Thành Đạt  - topevent.vn

Cung cấp lái xe chuyên nghiệp - laixevip.com

Cung cấp dich vụ Vệ sinh công nghiệp - vesinhsach.net

Các từ khóa :

thám tử,thamtu,thám tử tư hà nội, thám tử tư, tham tu, tham tu tu, tham tu tu Ha Noi

dich vu tham tu, dich vu tham tu tu, dịch vụ thám tử tư hà nội, dịch vụ thám tử, dich vu tham tu tu Ha Noi, dịch vụ thám tử tư

cong ty tham tu, công ty thám tử, cong ty tham tu Ha Noi, công ty thám tử Hà Nội, cong ty tham tu tu, công ty thám tử tư

------------------------------------------------------------------------------------

Nguồn: xzone.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.